Cổ Lạc Nhi lập tức phân phó hai thị vệ chia nhau tìm viện binh.
Một người đi mời Lý Tể tướng, người kia tiến cung báo với Đông Phong Linh.
Hai thị vệ lĩnh mệnh, ra khỏi Minh Châu lâu bằng cửa sau.
Mặt khác bản thân nàng cũng chuẩn bị một chút, vội vàng đi xuống lầu, chuẩn bị đối phó với Phùng Thái Úy.
Cổ Lạc Nhi vừa mới xuống lầu, đi tới ngưỡng cửa Minh Châu lâu, ngựa của Phùng Thái Úy cũng đã đến trước cửa.
Trong Minh Châu lâu còn có mấy thị vệ, đồng thời đi đến cửa lâu, hộ vệ ở phía sau Cổ Lạc Nhi.
Phùng Thái Úy cũng không xuống ngựa, vung tay lên, quát: “Phá hết cho ta.”
Ra lệnh một tiếng, thủ hạ của hắn như lang như hổ nhào lên trước, định đập phá Minh Châu lâu.
“Ai dám phá?”
Cổ Lạc Nhi tiến lên một bước, lạnh lùng quát.
Nàng đứng trên bậc thang, mấy người đi theo Phùng Thái Úy đều đứng ở phía dưới bậc thang.
Nghe xong tiếng quát chói tai này của nàng, không khỏi bất giác rùng mình một cái.
Thanh âm này, rất có uy phong.
Lại
ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy Cổ Lạc Nhi hai tay khoanh trước ngực, không
chút nào sợ hãi liếc nhìn bọn hắn, giống như một nữ thần không thể mạo
phạm.
Mặc dù trên người nàng chỉ mặc bố y bố quần, nhưng khí thế kia, quả thực khiến cho người ta khuất phục.
Phùng Thái Úy cũng kinh hãi.
Cho tới bây giờ chỉ biết nha đầu kia xảo trá tinh quái, thật không nghĩ đến nàng còn có loại khí thế này.
Hừ, hắn đã tốn hai lần thua lỗ vì nàng, cũng không thể tiếp tục bại trong tay nàng nữa.
Phùng Thái Úy lại lớn tiếng ra lệnh.
“Lên cho ta, phá nát cái trà lâu này cho ta. Ai dám không nghe, ta liền giết người đó.”
Thủ hạ của hắn không dám không nghe lời hắn, lại bắt đầu giương nanh múa vuốt định tiến lên.
Thị vệ sau lưng Cổ Lạc Nhi lập tức xông lên trước, bảo vệ Cổ Lạc Nhi, bảo vệ Minh Châu lâu.
Cổ Lạc Nhi trái lại bỗng nhiên thay ra một gương mặt tươi cười, chiêu bài khuôn mặt tươi cười của nàng.
Tinh khiết mà vô hại.
“Chờ
một chút. Phùng Thái Úy, muốn phá bỏ lâu cũng phải có lý do chứ? Có thể
thỉnh Phùng Thái Úy chỉ rõ, vì sao phải phá bỏ trà lâu của chúng ta
không?”
Nàng phải kéo dài thời gian một chút.
Chỉ cần cứu binh đến đây, thì ổn rồi.
Mấy tên thủ hạ của Phùng Thái Úy vốn trong lòng chột dạ, nhưng bị Phùng Thái Úy uy hiếp, không thể không ra tay đánh trước.
Nghe thấy Cổ Lạc Nhi muốn giảng đạo lý, tạm thời dừng tay.
Phùng Thái Úy trông thấy Cổ Lạc Nhi đổi giọng, âm thầm đắc ý.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, chột dạ sao?
Lại muốn nham hiểm thay vẻ bề ngoài này để bịp người ư?
Cái
dạng này, đối với hoàng đế lười rất hữu hiệu, dùng với thái hậu rất hữu
hiệu, nhưng tuyệt đối không lừa được Phùng Thái Úy ta đâu.
Hôm nay, ta không thể không phá tan trà lâu này.
Ngạo
mạn nhìn Cổ Lạc Nhi, nói: “Có người cử báo, bọn ngươi giả mạo phi tử
trong cung mở trà lâu ở đây, bản quan hôm nay chính là tới bắt bọn ngươi
.”
Cổ Lạc Nhi mở Minh Châu lâu, vốn là muốn tự dựa vào bản lĩnh
của mình kiếm tiền, chưa từng nghĩ tới phải nhờ đến chiêu bài của Hoàng
gia.
Bởi vậy, cho tới bây giờ đều cải trang giả dạng, không hề nói cho người khác biết thân phận thật của các nàng.
Các hậu phi kia còn lo ngại nhiều hơn, đương nhiên càng không muốn công khai thân phận của mình.
Tất cả mọi người đều nhất trí tuyệt đối giữ bí mật.
Ngay
cả thuyết thư tiên sinh Hồ Tam Tuyền các nàng mời đến, đào kép biểu
diễn ca vũ, cùng với mấy tiểu nhị chân chạy, cũng không hề biết thân
phận thật của các nàng.
Phùng Thái Úy sớm đã nghe ngóng được điểm này, còn tưởng rằng Cổ Lạc Nhi chột dạ.
Cho
dù nàng nhiễu Hoàng thượng để đồng ý cho nàng xuất cung hồ nháo, nhưng
hậu phi lại không an phận giữ mình, ra ngoài cung mở trà lâu, nói cho
cùng vẫn là một chuyện kinh thế hãi tục.
Cổ Lạc Nhi nàng lớn mật hơn nữa, cũng không dám trắng trợn nói toạc ra.
Cho nên, Phùng Thái Úy càng muốn vạch trần nàng.
Cho dù lần này không giết được nàng, cũng phải đập phá trà lâu của nàng xả giận.
Phải cho nàng nhìn xem, kết cục đối nghịch với Phùng Thái úy hắn.
Hơn nữa, Phùng Thái Úy đúng là có điểm muốn mượn cơ hội giết chết tâm ý của Cổ Lạc Nhi.
Đương nhiên, phía sau cũng không thể thiếu công lao của Nguyệt quý phi.
Ngày
đó, Cổ Lạc Nhi ở trước mặt Đông Phong Túy trắng trợn nói phét Nguyệt
quý phi thật tốt thật tốt, nói nàng là phi tử lý tưởng nhất của Đông
Phong Túy.
Mà các nàng, lại cam nguyện rút lui, đi ra ngoài cung buôn bán.
Lúc ấy, Nguyệt quý phi quả thực cảm động một phen.
Còn tưởng rằng lời Cổ Lạc Nhi nói là thật lòng cơ.
Nhưng
chờ đến lúc Cổ Lạc Nhi các nàng rời đi, nàng tiếp tục tiến lên quyến rũ
Đông Phong Túy, Đông Phong Túy lại chỉ để ý khò khò ngủ.
Không thèm để ý đến nàng.
Nguyệt quý phi không có biện pháp, đành phải canh giữ ở dưới tàng Hạnh Hoa, thẳng đến khi Đông Phong Túy tỉnh lại.
Đông Phong Túy vừa mở mắt ra, vừa mới lười biếng ngồi dậy, Nguyệt quý phi liền vui mừng hớn hở tiến lên trước.
Nũng nịu gọi: “Hoàng thượng, người tỉnh rồi.”
Đông Phong Túy lại giống không nghe thấy tiếng nàng gọi, lập tức đứng lên, ngồi lên nhuyễn kiệu đặt bên cạnh.
Quyết định trở vể Tử Tiêu cung.
Nguyệt quý phi bất chấp rụt rè, một đường đi theo bên cạnh nhuyễn kiệu của Đông Phong Túy.
Há đoán được Đông Phong Túy vừa lên nhuyễn kiệu, lại giống như những lần trước, lập tức khép mắt lại.
Mãi cho đến khi hắn vào Tử Tiêu Cung, cũng không có ý định tỉnh lại.
Nguyệt quý phi không có sự cho phép của hắn, không thể tiến vào Tử Tiêu Cung.
Chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa Tử Tiêu Cung giương mắt nhìn.
Ngoài cửa thanh lãnh dị thường, mấy thái giám thủ vệ quăng cho nàng ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng hả hê.
Nguyệt quý phi bị Đông Phong Túy mê hoặc khiến tâm cuồng nhiệt điên đảo thần hồn dần dần lại lạnh xuống.
Nhớ lại lời nói trước đó của Cổ Lạc Nhi, bỗng nhiên hiểu được, mình đã bị nàng lừa gạt.
Nàng
ta chỉ biết đối nghịch với mình, chỉ biết đoạt danh tiếng của mình, chỉ
biết liên hợp với nhóm hậu phi cướp đoạt địa vị ở hậu cung của mình.
Đâu có thể nào ở trước mặt Đông Phong Túy nói tốt cho nàng.
Sở
dĩ dám nói tốt cho nàng, là vì nàng ta biết rõ, đối với một người lười
như Đông Phong Túy mà nói, nữ nhân căn bản không thể vào trong mắt hắn.
Đúng rồi đúng rồi, trước khi nàng té ngã, ngã lên người Đông Phong Túy, hoàn toàn là vì nàng vấp phải vật gì đó ở dưới chân.
Nguyệt quý phi hỏi hai thị nữ phía sau.
“Vừa rồi lúc ta ngã, là vấp phải vật gì vậy?”
Đông Tuyết cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Đúng rồi, nương nương, người đúng là vấp phải một chiếc tỳ bà ở đằng trước.”
Thị nữ kia vội vàng sửa lại nàng.
“Không đúng không đúng, không phải tỳ bà, là một chiếc cầm của Tiên phi, nghe nói đó gọi là lục huyền cầm.”
Trong lòng Nguyệt quý phi lại càng sáng như tuyết.
Nàng quả nhiên mắc mưu Cổ Lạc Nhi.
Nếu không, làm sao ngã lên người Đông Phong Túy êm đẹp như thế?
Thoáng liếc mắt, nhìn vào trong Tử Tiêu cung, mấy góc mái cong Cầm Sắt điện, Nguyệt quý phi càng thêm nộ hỏa công tâm.
Hay cho Cổ Lạc Nhi ngươi, chính mình ở trong Tử Tiêu cung, nghĩ rằng gần quan được ban lộc, đoạt được sủng ái của hoàng thượng.
Hiện giờ lại lôi kéo hậu phi khác, định áp mình xuống.
Chuyện tốt không thể bị ngươi chiếm đoạt toàn bộ.
Nguyệt quý phi hầm hừ trở lại Kim Thiền điện của nàng, âm thầm thề.
Chương 79: Âm Mưu
Cổ Lạc Nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Trên đời này, có ta sẽ không có ngươi, có ngươi liền không có ta.
Về
sau nghe được tin buổi tối Cổ Lạc Nhi đều cùng ngủ với Đông Phong Túy,
tâm Nguyệt quý phi càng xác định vững chắc, phải đẩy Cổ Lạc Nhi vào chỗ
chết.
Tiếc là, có Đông Phong Linh bảo vệ, liên tiếp mấy ngày, Nguyệt quý phi cũng không tìm được cơ hội hạ thủ.
Nàng suy xét, thời gian thi thơ của đám tiểu công chúa trong cung sắp đến, có lẽ đây là cơ hội tách Đông Phong Linh ra.
Bởi
vậy, hôm nay, nàng âm thầm phái người, đi nhắc nhở đám tiểu công chúa,
mời Đông Phong Linh trở về tham gia hoạt động thi xã.
Quả nhiên, chỉ có một mình Đông Phong Linh hồi cung.
Nguyệt quý phi mừng vô cùng, vội vàng phái người xuất cung, báo tin này cho Phùng Thái úy.
Phùng Thái Úy biết tin, liền dẫn theo người hùng hổ chạy tới, muốn đập phá Minh Châu lâu, đồng thời bắt giữ Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi ra vẻ vô tội.
Nói: “Phùng Thái Úy, chúng ta khi nào giả mạo phi tử trong cung vậy? Vu khống, thỉnh Phùng Thái Úy đưa ra chứng cớ.”
Phùng Thái Úy định nói, cần gì chứng cớ, lời nói của bản Thái úy ta chính là chứng cớ.
Lại nghe thấy chung quanh truyền đến vài thanh âm ứng theo.
“Đúng vậy a đúng vậy a, đưa ra chứng cứ đi.”
“Vu khống, giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể tùy tiện bắt người.”
“Giả mạo hậu phi, cũng không thể giỡn chơi như vậy.”
Phùng Thái Úy rất đỗi căm tức.
Người nào gan lớn như vậy, dám đối nghịch với hắn trước mặt mọi người?
Nếu hắn mà biết là tên nào nói, không thể không tóm hắn vô tù.
Xem xét chung quanh, đã thấy xung quanh trên đường Minh Châu lâu, líu ríu chằng chịt đứng không ít người.
Tên vừa mới nói trốn trong đám người này, không thể tìm ra được.
Bên môi Cổ Nhạc nhi mơ hồ lộ ra nét cười.
Người trong đám người nói chen vào, đương nhiên là nhân viên nàng an bài chứ sao.
Lực lượng quần chúng rất vô cùng , nàng muốn lợi dụng lực lượng quần chúng, kéo dài thời gian.
Nàng đã từng giao đánh hai lần với Phùng Thái Úy.
Lần đầu tiên tiếp xúc, là lần Phùng Thái Úy bắt oan nàng đền bình hoa.
Người
đi trên đường, người bán hàng rong vừa thấy nàng xảy ra tranh chấp với
Phùng Thái Úy, đều nhao nhao thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.
Có thể thấy được bọn họ sợ Phùng Thái Úy sợ như thế nào.
Vừa
rồi trước khi xuống lâu, Cổ Lạc Nhi bí mật phân phó mời đến mấy người
bảo vệ và người làm thuê, lẫn vào trong đám người, thay mặt nhân dân
quần chúng làm trái với Phùng Thái Úy.
Địa điểm lựa chọn Minh Châu lâu, là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành.
Việc buôn bán mà, hơn nữa còn là làm ăn mở rộng, nhân khí khẩu ngạn quan trọng nhất.
Nơi này không giống như phố bán đồ cổ kia, người phải đông hơn rất nhiều.
Hơn nữa, trong đó không thiếu kẻ già chuyện thích xem náo nhiệt.
Người Phùng Thái Úy mang đến quá nhanh, người lại nhiều, chắn cả một phố.
Mọi người muốn lui về, nhất thời cũng không lui được.
Mà bên kia phố, Cổ Lạc Nhi phái người đánh xe ngựa qua, cố tình làm bộ như tranh chấp đụng xe, chắn ngang đường phố.
Bởi vậy, trên đường chỉ có rất ít người tránh né được, tuyệt đại đa số còn lại cũng chỉ thể đứng nguyên tại chỗ.
Đều tránh ở phố ven phố và ở trong cửa hàng, nhìn diễn biến tình hình.
Phùng Thái Úy tức giận liếc mắt nhìn đám người chung quanh, quay đầu lại tiếp tục đối phó Cổ Lạc Nhi.
“Chứng cớ ư? Bản Thái Úy đương nhiên có chứng cớ mới có thể tới bắt ngươi. Nếu muốn chứng cớ, cùng bản Thái Úy trở về sẽ biết.”
Cổ Lạc Nhi không nhúc nhích.
“Trở về với ngươi? Đó là địa bàn của ngươi, còn có đường sống cho ta nói sao?”
Phùng Thái Úy ngạo mạn nói: “Ngươi dám cãi lệnh? Lên cho ta.”
Mấy tên thủ hạ lại giương nanh múa vuốt trèo lên trên bậc thang.
Bọn thị vệ chắn ở bên người Cổ Lạc Nhi cũng không phải dễ chọc, võ công đều không kém.
Thấy thế đều rút bội đao bên hông ra, chỉ vài chiêu đã đuổi mấy tên tay sai mở đường ngã xuống bậc thang.
Mấy tên tay sai rơi xuống trên nền đất Minh Châu lâu, rên rỉ không dứt.
Trong đám người truyền đến tiếng hoan hô liên tiếp.
“Hay.”
“Hay lắm.”
“Định khi dễ người sao? Đây là kết cục của các ngươi.”
Phùng Thái Úy vừa đến đã rơi vào thế hạ phong, đang rất tức giận.
Lại nghe được mấy lời nói móc giễu cợt này, càng tức giận đến nổi trận lôi đình.
Nếu không phải hắn vẫn đang ngồi trên ngựa, nói không chừng hắn liền đã phải nhảy dựng lên.
Phùng Thái Úy hổn hển hướng về phía đám người quát: “Là ai? Đứng ra đây cho bản Thái úy.”
Đám người lặng ngắt như tờ.
Phùng Thái Úy lại bảo: “Vừa rồi là Ô Quy vương bát đản nào nói chuyện?”
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên “Oa” một tiếng.
“Phùng Thái Úy, không phải vừa rồi vẫn là ngươi đang nói sao? Ha ha, thì ra, ngươi là quy gì gì đản đó a.”
Trong đám người lại truyền đến tiếng khinh khích cười trộm.
Mặt Phùng Thái Úy lập tức tái lại.
Tay phải vung lên phía trước, quát: “Toàn bộ lên cho ta.”
Hắn cũng không tin, mấy tên thị vệ này có thể làm gì được hắn.
Dưới tay hắn có mấy chục người a.
Nhóm hậu phi vẫn trốn trong phòng xem động tĩnh đều ngưng lại hô hấp.
Liên phi rốt cuộc không nhịn được nữa, từ phòng vọt ra, vọt tới bên người Cổ Lạc Nhi.
Lấy ra một khối ngọc bài trên người, giơ cao trong tay, hướng về phía Phùng Thái Úy.
“Phùng thái úy to gan, thấy Bổn cung còn không mau xuống ngựa. Đây là danh bài của bổn cung, ngươi hãy nhìn cho rõ.”
Các
nàng căn bản không muốn để lộ thân phận của mình, nhưng tình huống bây
giờ nguy cấp, thân phận này cao hơn, định bức lui Phùng Thái Úy.
Phùng Thái Úy vốn cố ý muốn tới gây chuyện với các nàng , há có thể bị một miếng danh bài dọa lùi.
Vững vàng ngồi trên ngựa, vênh váo tự đắc nói.
“Điêu
phụ to gan, ngay cả danh bài hậu phi cũng dám giả mạo, còn dám nói các
ngươi không giả mạo hậu phi. Các ngươi không phải là muốn chứng cớ sao?
Cái này không phải là chứng cớ ư.”
Liên phi tức giận nói: “Phùng Thái Úy, ngươi mở mắt nói lời bịa đặt? Danh bài này là thật, như thế nào là giả ?”
Phùng
Thái Úy bĩu môi nói: “Hậu phi nên ngoan ngoãn ở trong cung, ai đã nghe
qua hậu phi ra ngoài mở trà lâu chưa? Có thể hồ nháo như vậy sao?”
Lúc này trong đám người truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, đại bộ phận đều tán thành ý kiến của Phùng Thái Úy.
Mà
người Cổ Lạc Nhi phân công bị kịch biến trước mắt làm cho sợ ngây
người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, không dám tùy tiện đáp
lại.
Bọn họ cũng không biết thân phận thật của Cổ Lạc Nhi.
Phùng Thái Úy cuối cùng cũng chiếm lại thế thượng phong, dương dương đắc ý.
Phân
phó nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lên cho bản Thái
Úy. Tịch thu trà lâu rồi bắt toàn bộ những nữ nhân cả gan giả mạo hậu
phi này về.”
Phùng Thái Úy khoái trá tính toán trong lòng.
Mấy hậu phi khác, tự có phụ huynh các nàng giao tiền đến chuộc.
Hắn lúc này đúng là sinh ra được một số tiền phi nghĩa đáng kể.
Về phần Cổ Lạc Nhi đáng giận kia, tuyệt không thể giữ nàng lại trên đời.
Chương 80: Âm Mưu 2
Vừa vặn nhân cơ hội này giải quyết nàng.
Miễn được hậu họa sau này, cũng làm tốt việc Nguyệt quý phi giao.
Còn hoàng thượng và thái hậu bên kia, bọn họ dù sao cũng mặc kệ mọi chuyện.
Cho dù quan tâm, hắn cũng có cớ trốn tránh trách nhiệm.
Mấy chục quan sai phía sau hắn nghe xong phân phó. không dám chậm trễ, xông lên phía trước như ong vỡ tổ.
Mấy thị vệ bên người Cổ Lạc Nhi mắt thấy không đấu lại được, mà cứu binh lại chậm chạp chưa đến, gấp đến độ khó có thể diễn tả.
Cổ Lạc Nhi lại đột nhiên cười hì hì.
Ngón tay phải chỉ vào Phùng Thái Úy, cười nói: “Phùng Thái Úy, ngươi vu hãm người tốt, không sợ gặp báo ứng sao?”
Phùng Thái Úy không thèm để nàng vào mắt, chỉ xem nàng như đang chột dạ.
Trong lòng thầm cười, hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, lúc này ngươi chạy trời không khỏi nắng. Bản Thái Úy mới không sợ báo ứng.
Nếu như trên đời này thật sự có báo ứng, bản Thái Úy đã sớm nguy rồi, còn đến lượt ngươi ở đây nhắc nhở sao?
Cổ vặn một cái, nói: “Bản Thái Úy không làm việc trái với lương tâm, sao lại nói báo ứng?”
Không ngờ lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy con ngựa đang cưỡi đột nhiên hí một tiếng đau đớn, chân trước khuỵu xuống.
Phùng Thái Úy bất ngờ không kịp đề phòng, hắn lại không có võ công, bị con ngựa hung bạo làm té nhào trên mặt đất.
Ngã bốn chân chổng lên trời.
Đau đến nỗi liên tục kêu gào.
“A ôi ôi, đau chết ta.”
Người
hắn mang đến cũng không dự đoán được biến hóa bất thình lình, sửng sốt
một lúc lâu, mới nhao nhao xông lên phía trước dìu hắn.
“Thái Úy, ngài không sao chứ?”
“Đại nhân, có cần thỉnh đại phu đến xem không.”
“Lão gia, tiểu nhân đỡ ngài dậy.”
Lưng cùng mông Phùng Thái Úy đều đau đến giống như bị đao chém thành hai nửa, không dám nhúc nhích.
Vốn định nằm trên mặt đất, đợi đau đớn giảm đi chút ít, rồi mới đứng lên.
Nhưng
thủ hạ của hắn không thể kịp thời đỡ hắn, trong lòng mỗi người đều sợ
hãi, sợ bị hắn trách cứ trừng phạt, đều đã vội vã tiến đến hiến ân tình.
Phùng Thái Úy đau đến trực tiếp hít vào, ngay cả kêu cũng không ra tiếng.
Hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, xối xả kêu la thủ hạ một trận.
“Đồ
hỗn trướng, không phải kêu các ngươi đến phá lâu sao? Còn đứng ngốc ở
đấy làm gì? Tới phá cho ta, hung hăng mà phá. Không, đốt cho ta, đốt
toàn bộ trà lâu này.”
Không đốt thành tro bụi hắn liền không giải được hận a.
Lại nghe thấy tiếng cười trên nỗi đau của Cổ Lạc Nhi bên trên truyền đến.
“Phùng Thái Úy, ngươi đã gặp báo ứng rồi, làm sao vẫn còn không tỉnh ngộ? Chẳng lẽ, ngươi không sợ báo ứng càng lớn nữa sao?”
Hừ một tiếng, còn nói.
“Ngay cả ngựa cũng đã biết sai muốn quỳ xuống chuộc tội, ngươi là người, chẳng lẽ còn không bằng súc sinh hiểu lý lẽ sao?”
Trong đám người lại có người lớn tiếng gào thét ứng theo Cổ Lạc Nhi.
“Đúng vậy a đúng vậy a, gặp báo ứng rồi kìa.”
“Thật không thể tưởng được, đường đường là một Thái Úy, mà ngay cả một súc sinh cũng không bằng.”
“Còn không mau cút nhanh đi.”
Mấy người còn lại từ trong cơn chấn kinh quá mức trì chậm, cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhưng, tiếng xì xào bàn tán lúc này càng thấp, thấp đến nỗi căn bản không thể nghe rõ.
Phùng Thái Úy biết, càng nhỏ giọng, càng chứng minh những người này đang nói bất lợi về hắn.
Nếu không, làm sao lại sợ bị hắn nghe thấy?
Phùng
Thái Úy tức giận ngẩng đầu, nhìn Cổ Lạc Nhi trên bậc thềm đang khéo
cười duyên, trong lòng hiểu được, vừa rồi nhất định là nàng đã giở trò
quỷ.
Hắn đoán không sai, vừa rồi đúng là Cổ Lạc Nhi đã ám toán ngựa của hắn.
Cổ Lạc Nhi từ lúc ở trong trà lâu, đã giấu cơ nỏ của Lãnh Dạ đưa cho nàng ở bên phải ống tay áo.
Ban đầu cũng không hề muốn dùng nó.
Nàng lo trong số sai dịch Phùng Thái Úy mang đến có người biết võ công, nàng sợ bại lộ thân phận mình.
Nàng chỉ để ám khí phòng thân, nếu như bị người biết, khả năng tự cứu khi gặp nguy hiểm sẽ giảm bớt.
Nhưng chuyện quá khẩn cấp, nàng không ra tay không được.
Phùng Thái Úy chẳng những muốn đốt lâu, còn muốn bắt các nàng.
Nếu rơi vào trong tay Phùng Thái Úy, sẽ gặp phải chuyện gì, nàng không dám tưởng tượng.
Bởi vậy, vờ chỉ tay chất vấn hắn, trên thực tế là nhắm cơ nỏ giấu trong ống tay vào hắn.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người, Cổ Lạc Nhi không muốn bắn ngân châm lên người Phùng Thái úy.
Nàng không muốn dẫn thêm phiền toái, không muốn khiến Phùng Thái úy tìm được lý do bắt các nàng.
Bởi vậy, cơ nỏ thoáng chếch xuống, nhắm ngay vào ngựa Phùng thái úy đang cưỡi.
May
là ống tay áo của y phục cổ đại khá rộng, tay Cổ Lạc Nhi giấu trong áo,
động đậy tay chân một chút, căn bản không có người phát hiện.
Hơn
nữa, nàng thần thương khẩu chiến với Phùng Thái úy, lực hấp dẫn của mọi
người đều bị thu hút qua đó, ai cũng không nhìn đến tay của nàng.
Ngân châm chuẩn xác bắn vào chân trước của con ngựa, ngựa bị đau, chân trước quỳ xuống.
Phùng Thái Úy đương nhiên cũng ngã tứ chi chổng vó.
Lần
trước Phùng Thái Úy bị Cổ Lạc Nhi dùng ngân châm bắn trúng vào mông,
sau khi trở về đại phu chuyên trách của hắn hao tổn rất nhiều công phu
mới giúp hắn lấy ra được.
Tiếp mấy ngày sau, hắn ngồi cũng không dám, buổi tối ngủ cũng chỉ có thể nằm sấp.
Hôm nay khó khăn mới dưỡng thương khỏi, lại bị Cổ Lạc Nhi ột cú ngã, tức giận đến hai mắt tối sầm.
Biết
rõ Cổ Lạc Nhi ám toán, nhưng sự tình nặng nhẹ, hắn không rảnh đi xem
thương thế của ngựa, xem nó có phải cũng bị ngân châm gây thương tích
không.
Nổi trận lôi đình phân phó thủ hạ.
“Yêu nữ này biết ám toán, coi chừng nàng. Nhanh, phóng hỏa đốt điếm cho ta.”
(điếm: tiệm, cửa hàng. Để nguyên bản cho xuôi tai)
Thủ
hạ đang kinh hãi vì con ngựa không hiểu ra sao tự nhiên quỳ xuống, lại
nghe Phùng Thái Úy nói Cổ Lạc Nhi biết ám toán, trong lòng kiêng kị nàng
càng sâu hơn.
Mỗi người đều ưu tâm lo lắng, không dám liều lĩnh tiến lên.
Nhưng
nếu không xông lên, lại sợ bị Phùng Thái Úy trách phạt, chỉ có thể bất
chấp khó khăn, xô xô đẩy đẩy trèo lên trên bậc thềm.
Không phải giống như tới cướp bóc, thật giống đến ăn xin.
Phùng Thái Úy tức giận đến giơ tay lên, roi ngựa “Vun vút” rơi xuống vài người đang co ở phía sau.
Đau đến mấy người kia hút khí, nhưng không dám lên tiếng.
Cổ Lạc Nhi đã thông cảm với bọn họ, lại vì bọn họ cam tâm làm tay sai cho Phùng Thái Úy mà tức giận.
Bởi vậy, đứng trên bậc thềm, ngoảnh mặt làm thinh.
Một sai dịch trong đó rốt cuộc cũng nghĩ ra diệu kế vẹn cả đôi bên, hướng về phía Phùng Thái Úy đề nghị.
“Đại
nhân, tiểu nhân có một chủ ý. Chúng tôi xông lên như vậy, nếu trúng ám
toán của yêu nữ này. chúng tôi bị thương là việc nhỏ, nhưng chỉ sợ không
thể kịp thời hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân giao cho.”
“Hứ? Ngươi có ý kiến gì không?”
Phùng Thái Úy hỏi.
Lời sai dịch này chính đang nói ra đáy lòng hắn.
Hắn ỷ vào nhiều người, không thèm để Cổ Lạc Nhi vào mắt.
Nhưng cứng rắn xông lên thế này, cho dù thắng, bên hắn nhất định cũng sẽ thương vong rất nặng.